Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013

[Phích lịch COS] Version Giang Sơn Khoái Thủ

Thật ra mờ mờ ảo ảo, hẻm thấy gì hết =))
Người post là "Cật hát lạp tát bất cầu thượng tiến" ko biết phải coser ko nên ko biết ghi cre xao :-ss


Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

[Phích lịch COS] Bạch Y Cô Tửu - Ỷ La Sinh

COS Bạch Y Cô Tửu - Ỷ La Sinh
-----------------
COSER: Dương Mai
Nhiếp ảnh: Thỏ Kỷ
Hóa trang: Nhất Khấp Nhiên
Hậu kỳ: Dương Mai
-----------------
Vâng cuối cùng thì cũng có người cos bé. Trang phục, tạo hình quả thật rất đẹp nhưng mà mình thấy chị vẫn thiếu khí chất của anh Ỷ lắm, ko biết phải nói sao. Cá nhân mình thấy chị ko hợp cos bé T__T
-----------------




Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Kurama - Red Rose - Hoa màu máu

Kurama - Red Rose - Hoa màu máu

Song: Red Rose
Photo: From devianart
Character: Kurama Youko, Hiei, Yomi, Kuronue and Karasu
Movie, anime and manga: Yu Yu Hakusho

----------------
Nổi hứng made vì tình yêu to bự thuở nào...

Yomi -> Kurama: tôn trọng, kính phục.
Kuronue -> Kurama: tình nghĩa.
Hiei -> Kurama: ngoài mặt thì bảo phiền phức bên trong lại quan tâm vô đối
Karasu -> Kurama: chiếm hữu tuyệt đối, kiểu như ta phải giết mi để mi mãi mãi thuộc về ta
Chết chưa sao giống clip đam mỹ quá vậy nè

Dạo này nhớ sama quá nên ngồi xem lại anime, trong các trận của Kurama mình thích nhất trận Karasu vs Kurama. Ko thủ đoạn, ko giở trò. Cả 2 đấu 1 trận rất công bằng. Trong tất cả các đấu thủ đấu với sama thì mình phải thừa nhận hắn là kẻ xứng đáng nhất. Mặc dù hắn dã man quá đánh sama tan tác, máu me bê bết cộng thêm cái tư tưởng: con người sẽ già đi, sẽ yếu ớt đi, sẽ xấu đi nên tốt nhất ta giết mi để khỏi phải thấy cảnh đó, để giữ mi vĩnh viễn thuộc về ta. Thế cho nên hắn ko hề đụng đến bất kỳ chỗ nào trên khuôn mặt sama, đánh chỗ nào thì đánh chứ mặt chàng hắn không nỡ động vô. Yêu cái đẹp haha.

Những phân đoạn hắn xuất hiện ko nhiều, nhưng nói câu nào là câu ấy chết người:
Bên ngoài vẻ lạnh lùng ta thấy bên trong ngươi thật hiếu chiến.
Tóc của ngươi xơ quá, ngươi ko chăm sóc đàng hoàng à, con người dễ tổn thương lắm.
Những cánh hoa sắc như dao cạo, thật tao nhã nhưng cũng thật yếu đuối, mỏng manh và phù du...
Đó là lý do khiến ta thích ngươi! Nhưng dù thích một người đến đâu đi nữa thì rồi cũng đến lúc người đó già yếu và chết đi! Cho nên, ta phải tự tay giết chết họ!
Khi giết chết người mình yêu quý ta cảm thấy thích thú không cưỡng nổi.

Hắn bệnh quá mà nên cuối cùng trở thành một phần trong đóa hồng mỹ miều của chàng, xem ra đối với hắn vậy là hạnh phúc rồi, nói chứ hắn mà kill Kurama chắc ta theo ám hắn luôn quá. -__-

Kết: Hiei đi bên cạnh Kurama vẫn hay nhất, cứ thấy bản mặt tên Hiei ngố cãi cho lắm với Kuwabara đến nổi tên kia um xùm la làng lên vậy mà bạn Kurama nói 1 câu hắn im re ko dám hó hé =)))

Nhắc đến lại nhớ vụ đao búa kéo, 3 đứa ngồi oẳn tù xì xem đứa nào ra trận.

Kurama: Chúng ta chơi oẳn tù xì để phân định.
Hiei: Oẳn tù xì là cái gì?
Kurama: *ngồi nhiệt tình giảng giải*
Là trò chơi ở nhân giới, này là búa, bao, kéo...
Kuwabara: người mới chơi chỉ nên ra búa
Kurama: Kuwabara ko được lừa cậu ấy =))

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

TLTT Q6 Chương 6

Chương 6: Thiên y vô phùng
(*Chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ, dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào*)

Thủ hạ Lăng Phương làm việc nhanh gọn, thết đãi, bố trí ổn thoả Tiêu Hiểu Nguyệt và Triệu Vong Trần, dọn phòng hảo hạng, chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, đóng chặt cửa phòng, thật xứng là sạch sẽ, chỉnh tề. Thế nhưng, trong lòng Lăng Phương vẫn như bị mèo cào, khoảng thời gian này với hắn rõ là dài đằng đẵng vô cùng, khó khăn vô cùng.

Việc tốt mấy khi dễ dàng, trước mắt sẽ không có kẻ nhàn nhã rồi, cửa sổ phòng đóng kín kỹ càng, cách ly đến nỗi binh sĩ thân cận nhất, cũng đều bị hắn đuổi ra ngoài sân, dù tai thính đến đâu cũng không thể nghe thấy tiếng nói chuyện, Lăng Phương bây giờ mới có thể đường đường chính chính hướng về Phương Khinh Trần quỳ mọp thật lâu, kêu lên một tiếng "Phương hầu", trong lòng không biết nên vui hay là buồn. Từ chỗ đè nén cơn sóng to gió lớn trong lồng ngực, giờ phút này không ức chế được nữa, tất cả đều lộ ra trên mặt.

Phương Khinh Trần vẫn chỉ an tọa bất động, để hắn thi lễ, cười bảo: "Ta chết đã bao năm, hôm nay trá thi (*xác chết vùng dậy*), ngươi không sợ?".

Lăng Phương vẻ mặt đỏ bừng: "Phương hầu chớ giễu cợt mạt tướng".

Nếu như năm đó những quan to, đại tướng kia, nhất là những người mắt thấy qua Phương Khinh Trần moi tim tự vẫn thảm thiết, oanh liệt, gặp lại Phương Khinh Trần, nếu như không thét to "Quỷ kìa", tức là đã chứng minh trong lòng tố chất lương thiện.

Lăng phương là thế. Hắn là bộ hạ cũ, tướng lĩnh hạ cấp từ Trung Nguyên tới. Năm đó Phương Khinh Trần chết, đối với hắn lẫn rất nhiều tướng lĩnh cấp thấp như hắn mà nói, căn bản không thể tưởng tượng nổi. Theo cảm tình, lý trí, bọn hắn đều chẳng thể tiếp thu được. Phương hầu là ai? Người như vậy, làm sao có thể bị tiểu nhân bức bách, chết oan nơi kim điện? Người làm sao có thể không tính kế thoát thân? Đây nhất định là tin đồn thất thiệt, là hiểu lầm! Nguyên soái của họ, nhất định là bị thương, rồi ẩn náu... Nhưng mà ̣bao năm trôi qua, quốc sự phiêu linh, Nguyên soái kính yêu của họ, vẫn cứ bặt vô tung tích. Bộ hạ cũ này, không thể nào không tiếp nhận cái sự thật tàn khốc đó.

Cho nên, gặp lại Phương Khinh Trần, Lăng Phương kinh ngạc, vui mừng khôn xiết, nghi hoặc, lẫn sợ sệt. Hắn chưa từng cân nhắc qua một chút, Phương hầu này, có khi nào từ trong mộ phần người chết bò ra chăng.

"Ngươi làm sao có thể khẳng định ta không phải kẻ lòng dạ khó lường, lợi dụng dung mạo tương tự, giả mạo người khác?"

Lăng Phương ấp úng hai tiếng, bảo: "Phương hầu còn nhớ rõ tôi?".

Nếu năm đó chưa từng tiếp xúc trực tiếp qua Phương Khinh Trần, trông thấy Phương Khinh Trần, chỉ sợ là sẽ không nhận ra người, hoặc là hoài nghi thân phận của người. Lăng Phương cũng không ngoại lệ.

Phương Khinh Trần gật đầu. "Ngươi nguyên là thủ lĩnh bộ khúc của Trác Lăng Vân, thường xuyên đi theo y ra vào chỗ ta, nhưng chung quy với ta cũng không tính là quen biết. Cứ như vậy nhận định thân phận của ta, dù sao vẫn có hơi lỗ mãng một chút".

Lăng Phương lại lạy, nhất định không chịu đứng lên: "Phương hầu ngài xưa nay thương lính như con, mặc dù là vương hầu tôn sư, lúc ở trong quân, cũng hay trà trộn vào quân sĩ bình thường chúng tôi. Ngài cùng chúng tôi ăn chung uống chung, cùng vui cùng mừng, với Phương hầu mà thấy, sợ chỉ là việc nhỏ nhặt như hạt cải không đáng kể, như làn gió vút qua không dấu vết, không để tâm. Nhưng mà ̣ đối với binh sĩ chúng tôi, là đời đời kiếp kiếp khắc cốt ghi tâm, không thể quên ân đức vinh hiển. Mạt tướng ngày đó, cũng từng có cơ hội cùng Phương hầu đối mặt uống rượu, còn... Còn cùng phương hầu đấu sức, còn... Còn thắng qua một trận."

Phương Khinh Trần không nhịn được cười nói: "Hóa ra ngươi là gã đó. Ta nhớ rõ, lúc đánh thắng trận quay về, mọi người cao hứng, uống nhiều rượu quá, ta rốt cuộc cùng mọi người tỷ thí, liên tục đánh bại ba mươi mấy người. Thắng một trận thì thưởng một chén rượu, ta liền bị chuốc ba mươi chén, càng về sau, đầu óc càng mê man, mắt hoa lên, khí lực cũng chẳng còn, ngươi là gã nhân lúc người nguy, thừa dịp ta say chạy tới đòi đấu, trước mặt toàn quân, đánh ngã ta đến mặt mày xám xịt".

Khuôn mặt Lăng Phương đỏ đến hóa tím, sớm đã thành trái cà chín rồi. "Tôi lúc đó cũng đã uống nhiều hớp, nhìn thấy đám huynh đệ bị Phương hầu đánh bại, thì nhiệt huyết dâng lên, không phân nặng nhẹ. Mạo phạm Phương hầu như vậy, Phương hầu chẳng những không giận, ngược lại khen tôi võ dũng, đề bạt tôi làm bách phu trưởng, lại tiến cử tôi với Trác Tướng quân, trở thành bộ khúc trường của Trác Tướng quân..."

Phương Khinh Trần nói trong tâm, ta là uống nhiều quá... Người khen là thật tâm, đề cử cũng là thực lòng, chỉ có điều, ngày hôm sau khi tỉnh rượu, không nhớ nổi khi đó mình định đề cử ai với ai. Cái chuyện này cũng không có gì quang vinh, những thủ hạ tướng sĩ ấy xem người như thầy như thần, tự nhiên sẽ không ở trước mặt người mà bép xép nhắc lại. Mà binh sĩ được người đề bạt không tới một ngàn cũng tầm tám trăm, chuyện như vậy người cũng sẽ không đặc biệt để tâm. Bị đánh ngã một hiệp, người kỳ thật rất khoái chí, đương nhiên cũng sẽ không vì vậy mà tìm riêng người ta gây khó dễ. Chẳng qua, nếu như người năm đó biết, khiến cái tên chật vật đánh ngã người một hiệp, kỳ thật lại bình thường lướt qua trước mặt mình như thế, ừ...

Lăng Phương vẫn không biết năm đó mình may mắn bao nhiêu, mới tránh khỏi trò đùa và cái sự "Tàn phá" của Phương hầu, trong mắt trong tim của hắn, hình tượng Phương hầu là cao lớn, hoàn mỹ, không thể bới móc. Giờ đây hắn vẫn bái lạy trên mặt đất, ngẩng đầu lên, kích động nói: "Cũng y như những binh sĩ lời nói chẳng hề kiêng dè, thắng bại không giận, công thưởng, phạt chịu, đề bạt tài sĩ, Phương hầu ngày đó vừa nói vừa cười, lúc trước từng nói với tôi mỗi một câu, tôi đến tận bây giờ vẫn khắc ghi không quên! Kẻ nào đóng giả Phương hầu, có thể lừa qua quân sĩ chúng tôi từng ở dưới trướng Phương hầu ra sức sao? Phương hầu phong thái khí độ, thế gian vô song, dù cho cao thủ dịch dung xuất sắc nhất thiên hạ, cũng chẳng thể nào bắt chước, tôi cần gì phải đa nghi, nghi kỵ!"

Phương Khinh Trần mỉm cười, đưa tay huơ huơ đỡ: "Đứng lên đi, nhìn ngươi này khảng khái sục sôi, nói chuyện còn rất có văn vẻ. Mấy năm nay đi theo Trác Lăng Vân, ngươi quả nhiên là lịch lãm ra, một mình có thể đảm đương mọi việc rồi. Đổi lại là kẻ khác, nghe xong lời nói này, có thể nào không bị ngươi làm cho cảm động?"

Lăng Phương lúc này mới đứng dậy, nhìn Phương Khinh Trần rồi lại có chút ngập ngừng: "Phương hầu nếu còn đang nhân thế, vậy năm đó..."

Dựa vào tính cách Phương Khinh Trần, người một khi đã trở về nhân thế, sẽ nhanh nhanh mau mau, nghênh ngang, khệnh khạng, to tiếng minh bạch thân phận trở về. Muốn người co đầu rụt đuôi, tự mình oan ức, làm sao có thể? Như thế đấy, năm đó cả thiên hạ đều biết chuyện moi tim chết thảm, ắt nhất định phải có lí do thoái thác đẹp đẽ bao ngoài. Quốc gia vì người tự vẫn mà loạn, hoàng đế vì người moi tim mà điên. Người đã chết, người...

Năm khổ nạn đến, oán hận Sở quốc quân bất minh, văn bất trung, võ bất nghĩa. Người còn sống, tất sẽ vì người bất bình, dân Sở Quốc vì người bi phẫn, sẽ dễ dàng quên người năm đó trấn thủ triều đình, vất vả phụ tá ấu đế, mười năm khổ sở phòng thủ biên cương không đổi, mà cái tội hại nước hại dân này đây, toàn bộ sẽ càng gia tăng thêm trên người.

Kép hát trên đài, trang điểm lên sân khấu, lúc đóng vai gian thần, mũi nhất thiết phải được tô trắng nổi bật nhất. Phải đơn giản, dễ dàng nhận ra, phải không như người thường. Trong sách sử, Phương Khinh Trần mấy đời này, bị ghi lại như thế nào, người không phải là không tinh tường.

Muốn kiếm kẻ thế tội, thật sự là quá dễ dàng. Phương Khinh Trần không để ý thanh danh sau khi chết, nhưng cũng chẳng ham trong bối cảnh đó thay người chịu tội. Cho nên, giờ khắc này, liền thở dài một tiếng, nói: "Ngươi cũng biết Tu La giáo".

Lăng Phương rùng mình, sau đó trong lòng dao động: "Hiển nhiên biết. Ma giáo tương truyền bảy trăm năm, là hắc đạo đệ nhất đại bang phái. Bọn chúng ở các quốc gia thiên hạ, đều có phân đàn sản nghiệp, trong giáo cao thủ nhiều như mây, có không ít kỳ tài dị năng sĩ, tuy nhiên bọn chúng giáo quy nghiêm khắc, hành sự quỷ dị, cho nên chịu nhiều bài xích. Chẳng qua, từ lúc Yến quốc chính thức công khai thu nhận bọn chúng, các quốc gia cũng dần dần ủng hộ Tu La giáo, Sở quốc chúng ta..."

Sở quốc phù trợ Tu La giáo, không phải chính là do Phương hầu một tay thúc đẩy sao?

"Chẳng lẽ là Tu La giáo nhúng tay vào việc này?".

"Tu La giáo chủ vốn là bạn tốt với ta, ta năm đó cũng do trông thấy mặt mũi của y, mới tương trợ Tu La giáo. Tu La giáo chủ và ta có giao thiệp cũ, lại được ta trợ giúp, nợ ta ân tình, cho nên đối với ta có chút quan tâm. Bệ hạ nghi ngờ ta thông địch, triệu ta hồi kinh, Tu La giáo chủ biết ta hồi kinh, sợ là lành ít dữ nhiều, cho nên y phái cao thủ âm thầm ngăn cản ta, trên nửa đường, tránh né tất cả khâm sai và tuỳ viên đồng hành, lặng lẽ lẻn vào phòng của ta, khuyên ta thoát thân bỏ trốn".

Phương Khinh Trần khua môi múa mép (*gốc là tát hoang bất đả thảo cảo: tức nói dối mà không động đến còng cây ngọn cỏ*), lúc này nói chuyện thanh âm ưu mỹ, tình cảm phong phú, mây bay nước chảy, lưu loát sinh động.

Lăng Phương nghe xong cực kỳ chau mày: "Tu La giáo chủ này tuy có lòng tốt, nhưng dù sao cũng là kẻ hắc đạo, quen hành sự quỷ dị, khó mà hiểu được Phương hầu. Phương hầu lòng trung nghĩa, trời đất chứng giám. Sao chịu phụ nghĩa quân thần, lúc đó sao lại không hiểu rõ chứ?"

Phương Khinh Trần thừa lúc hắn không chú ý, hướng lên trời trở mặt khinh khỉnh. Lòng trung nghĩa cái gì, đấy là ngươi nói, không phải là ta nói.

Trong lòng hậm hực như thế, ngoài mặt vẫn đầy vẻ buồn bã: "Ta tất nhiên không chịu. Ai ngờ Tu La giáo kia hành sự rất tà dị, dù cho một lòng hảo tâm, không cần biết ta tình nguyện hay không, thừa lúc ta không phòng bị, mà hạ độc khiến ta hôn mê, lén lút khiêng đi".

Lăng Phương chấn động: "Vậy, vậy, kim điện moi tim là..."

Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, đứng dậy, thong thả bước hai bước, rồi sầu não nói: "Đó là tử sĩ Tu La giáo giả mạo. Tu La giáo chủ muốn cứu tính mạng của ta, nhưng cũng quý trọng thanh danh của ta, không chịu để ta đi không minh bạch như vậy. Vả lại y là loại nhân vật giang hồ tà phái, tính nết rất cực đoan, vì bệ hạ với ta sinh nghi, trong lòng vô cùng ghi hận. Bởi vậy y phái tử sĩ, giả mạo bộ dạng của ta, ở kim điện moi tim tự vẫn, khiến bệ hạ cả đời không thể gột bỏ cái danh bất nghĩa..."

Khi dễ A Hán đang ngủ say, không có cơ hội tự mình biện giải, Phương Khinh Trần dễ dàng đem toàn bộ chuyện xấu đổ sạch sành sanh. Tội này, dù sao phải có người gánh... Nếu có kẻ nghe xong sinh nghi, muốn tìm người vạch trần chân tướng, ha ha, tốt nhất hãy kiên nhẫn, chờ một trăm tám mươi năm, A Hán tỉnh dậy rồi nói sau! Cái này gọi là chết... À... Ngủ không đối chứng. (*Mình thích cái sự đểu của A Trần =)))))*)

Lăng Phương nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là thế, chư tướng chúng tôi, trong lòng vốn nghi hoặc, vì Phương hầu lòng trung nghĩa, khoan dung, ý chí, lại nhất thời bị oan ức, sao lại dẫn đến chuyện phẫn nộ như vậy, sao chịu đẩy quân vương đến đường bất nghĩa, vả lại cứ thế không đếm xỉa đến quốc gia đại cục, hoá ra tất cả đều do thủ lĩnh giang hồ tà phái kia làm, kẻ này tuy là có hảo ý, nhưng hành sự thật quá sức cực đoan, đại Sở quốc ta suy đồi đến ngày nay, cục diện hỗn loạn, tội kẻ này, thật là..."

Lời nói càng về sau ngữ khí càng không khỏi có phần phẫn nộ, chỉ vì ngại người nọ là bằng hữu của Phương Khinh Trần, ngôn ngữ có hơi quá mức cuối cùng vẫn không thể nói ra, đành phải cố nén lại mà thôi.

Phương Khinh Trần ngửa mặt nhìn trời, tiếp tục dáng buồn bã vô vọng, thực ra trong lòng chỉ làm bộ không nghe. Ha, mắng chửi đi mắng chửi đi, dù sao A Hán tốt tính, miễn là không ầm ĩ chỗ cậu ta ngủ, cậu ta chắc sẽ không để ý.

Lăng Phương nào đâu biết rằng Phương hầu trong lòng mình tôn kính như thần nhân thực chất bên trong tà ác như thế, giờ đây chỉ cảm thấy chân tướng minh bạch, trong lòng thư thái.

Hóa ra là như thế à. Tà phái vốn có thuật dịch dung siêu giỏi, vốn hay dùng phương pháp chuyên môn quỷ dị huấn luyện tử sĩ không sợ chết. Loại tà phái này làm việc vốn không phân nặng nhẹ, không đếm xỉa đến đại cục, chỉ cần trước mắt vui vẻ. Phái một tử sĩ giả thành Phương hầu moi tim, quả nhiên thủ đoạn tà đến không thể tà hơn. Rồi Sở vương bị kích động đến nổi điên, ôm thi thể liên tục không chịu buông tay, đó là lí do mà kẻ hạ cấp cũng không có khả năng nghiệm thi tẩm liệm, vì vậy căn bản không có cơ hội phát hiện người chết không phải Phương hầu là thật.

Về phần hắn tự bản thân vừa mới nói, Phương hầu phong thái khí độ, thế gian vô song, dù có là cao thủ dịch dung xuất sắc nhất thiên hạ, cũng không thể nào bắt chước tương tự được, bây giờ sớm đã bị hắn vứt bỏ tận chín tầng mây nơi nảo nơi nao rồi.

Nhưng mà, Phương hầu tất nhiên chưa chết, vì sao mấy năm nay...

Làm như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu của Lăng Phương đã chuyển sang nỗi băn khoăn mới, Phương Khinh Trần miễn cưỡng cười than thở: "Tu La giáo chủ kia biết rõ tính nết của ta, hiểu được lòng ta nhớ mong gia quốc, tâm niệm bệ hạ..."

Người lúc đem tội danh đẩy cho A Hán, bịa đặt nói A Hán tà môn gì đó, cực đoan gì đó, đến mắt cũng không chớp. Bây giờ khen chính mình, người mặt cũng chẳng đỏ, tim chẳng loạn, hết sức tự nhiên, đem một chuỗi dài từ ngữ tán thưởng trung thần toàn bộ khoác đầy trên người mình. Hơn nữa kiểu nói ung dung bình thản, khiến người ta toàn bộ tiếp thu, không thể nảy sinh phản cảm hay phản bác.

"Y biết ta sau khi tỉnh lại, tất sẽ giận dữ bỏ đi, dù kẻ sĩ đã lấy thân phận của ta chết ở kim điện, ta vẫn sẽ chạy về kinh thành giải thích. Sau việc này, ta quay về, chỉ sợ không chỉ có tội danh thông địch, mà còn có thể tăng thêm tội lớn là khi quân mưu nghịch. Y một lòng cứu ta, sao chịu hại ta. Đó là lí do mà tự làm ta hôn mê rồi đem đi, hạ rất nhiều loại dược trên người ta, hạn chế hành động của ta, tiêu trừ võ công của ta, lại còn vây ta ở một cơ quan trùng trùng mê trận, khắp nơi tuyệt địa..."

Vừa nói xong, một mặt thờ ơ đưa khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt tức giận, phẫn hận của Lăng Phương, người hời hợt nói: "Đương nhiên, y không có ác ý. Y thầm nghĩ trước tiên ổn định ta đã, chớ khiến ta tính tình bộc phát, chớ để cho ta có năng lực xông trở về kinh thành chịu chết. Chờ y chậm rãi khuyên được ta hồi tâm chuyển ý là tốt rồi, ai ngờ, không lâu sau, Tu La xảy ra đại biến cố..."

Lăng Phương giật mình hiểu ra: "Là biến sau khi tử sĩ ở kim điện moi tim mấy tháng? Tôi nghe nói khi đó thiên vương của Tu La giáo phản giáo gây ra, giáo chủ cũng bị trọng thương..."

"Bởi vì liên hệ trọng đại, năm đó việc Tu La giáo chủ cứu ta, lo liệu cực kỳ bí mật. Ngay cả bên trong Tu La giáo, cũng không mấy người biết. Y chỉ báo cho tử sĩ thân tín của mình mà thôi. Về sau thiên vương phản giáo, Tu La giáo chủ bị trọng thương, rất nhiều thân tín của y, đều bị cấp dưới thiên vương lén giết. Chuyện ta bị nhốt ở tuyệt địa, trừ Tu La giáo chủ ra, người hiểu rõ tình hình hầu như đã chết hết. Nhưng Tu La giáo chủ bản thân thương thế nghiêm trọng, trong giáo tình thế thiên biến vạn hóa, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kẻ bên dưới đoạt quyền kẻ bên trong gây nguy hiểm, về chuyện của ta, y thật sự cũng không rảnh bận tâm. Như thế kéo dài đến vài năm..."

Lăng Phương thấy trên mặt Phương Khinh Trần hiện ra vẻ đau buồn, ngữ khí tiêu điều, bi thương, trong lòng căng thẳng: "Tu La giáo sau trận đại hỏa... Nghe nói các bộ của chúng đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ngay cả Tu La giáo chủ cũng thay đổi người. Vậy, té ra kẻ tương trợ Phương hầu vị giáo chủ kia... Y thật... Đã chết?"

Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy bi thương.

Lăng Phương cũng chẳng hơi đâu nhọc lòng lo cho Tu La giáo chủ khổ sở lòng tốt đặt không đúng chỗ kia, chẳng qua chỉ lo lắng thay Phương Khinh Trần: "Phương hầu ngài..."

Phương Khinh Trần lắc đầu, thở dài: "Mấy năm, ta bị vây ở tuyệt địa, lòng nóng như lửa đốt, mỗi ngày không ngừng vận công, một chút công lực chưa từng có cũng đã ngưng tụ, chậm rãi đẩy độc trong người ra, từng bước khai mở cơ quan, một hồi vòng vo thử phá mê trận, không thể tưởng được, chờ tới lúc ta thấy ánh mặt trời, đã thành cảnh còn người mất..."

Giờ khắc này, người thần sắc bi thương đến không thể nói rõ, nhìn thấy Lăng Phương trong lòng hổ thẹn vô cùng. Đều là bọn hắn, những kẻ này vô dụng quá thôi, Phương hầu vừa đi, liền tan đàn xẻ nghé, chẳng kẻ nào chịu chân thành hợp tác, vì nước dốc sức. Trơ mắt nhìn người Tần xâm chiếm quốc thổ, bọn hắn còn ở nơi này nội đấu không ngớt. Phương hầu ở nơi không thấy ánh mặt trời khổ sở vật lộn, ngày ngày dày vò, bọn hắn lại giương cờ Phương hầu đánh nhau, hô khẩu hiệu đại nghĩa, đi làm những việc vô sỉ tranh quyền đoạt lợi kia!

Suy nghĩ đến điều này, quả thật thẹn không có chỗ chui, hắn hận không thể quỳ gối dưới chân Phương hầu, vô cùng hối hận tự trách một phen. Phương Khinh Trần lại đúng lúc thở dài một tiếng: "Một quốc gia tốt đẹp, đi đến tình trạng bây giờ, dân chúng lầm than, đều là sai lầm của ta."

Nét mặt Phương Khinh Trần cực kỳ ảm đạm. Lúc này đây, tất cả đều không còn làm ra vẻ nữa.

Ước chừng đã bị động chạm đến tâm can rồi, dù người đương thế không hiểu rõ ẩn tình đi nữa. Tự lừa dối chính mình thật khó khăn.

Lăng Phương không nhẫn nại nữa, phẫn nộ nói: "Phương hầu, là bệ hạ người nghi kỵ ngài, là Tu La giáo chủ y tương trợ ngài ngược lại hại ngài! Những năm gần đây, ngài một mình bị vây ở tuyệt địa, vì quốc gia, dân chúng khổ sở vật lộn không chịu vứt bỏ, ngài sai ở đâu? Có sai, đều sai ở những kẻ trong quân ngũ chúng tôi này, chúng tôi... Chúng tôi uổng phí là nam nhi! Không có khả năng bảo vệ quốc gia, chỉ biết tàn sát lẫn nhau! Có sai, cũng là Tu La giáo chủ sai, y hành sự tuỳ hứng, tùy tiện, chỉ theo sở thích bản thân, bất chấp người trong thiên hạ khổ nạn..."

"Y cũng là một lòng muốn cứu ta, tuy rằng làm chuyện không phải, nhưng mà..." Phương Khinh Trần phát hiện lòng xuất hiện chút lương tâm hiếm thấy, cảm thấy được ít nhiều phần có lỗi với bằng hữu, tiện thể cũng giả bộ ra vẻ rộng lượng: "Ta không muốn nghe được có kẻ trách cứ y như thế".

Lăng Phương lòng cảm động, lộ vẻ xúc động nói: "Phương hầu trước đến giờ chỉ nhớ ân nghĩa, không ghi tội, lòng dạ khoan dung thế kia, tính tình nhân hậu, kẻ thô thiển như tôi đây cả đời cũng học không hết. Phương hầu không muốn nghe người ta mắng Tu La giáo chủ, tôi sẽ không mắng, chỉ tại trong lòng tôi, y dù có bản lĩnh, vẫn là một kẻ tuỳ hứng vô tri, là kẻ thất phu, thảo mãng tùy tiện làm xằng, làm bậy".

Phương Khinh Trần cười khổ: "Lăng Phương, ngươi nghĩ ta thật tốt quá, kỳ thật, ta..." Người thảm đạm lắc đầu: "Ta làm sao được coi là người tốt chứ".

Lại là một câu không đầu không đuôi thực tâm nói ra. Chỉ có điều, lời từ tâm người nói ra, là vì người biết rõ, kẻ trước mắt nghe xong lời này, chỉ biết càng phát ra càng cho rằng đây là lời khiêm tốn, càng phát ra càng cho rằng người muốn đem lỗi lầm của thiên hạ ôm vào thân gánh vác, do đó càng kính trọng người hơn nữa, kính trọng người, vì người lo lắng, vì người bất bình.

Thần sắc ảm đạm bi lương, ở cái nơi sâu thẳm đáy lòng không còn thấy ánh mặt trời kia, Phương Khinh Trần cúi thấp đầu cười nhạt.

Phương Khinh Trần à Phương Khinh Trần... Cho dù là một người phụ cả thiên hạ, cho dù là một người liên lụy cả muôn dân, thì thế nào chứ?

Ta còn có thể đem toàn bộ lỗi lầm đẩy cho người, toàn bộ công đức gom vào mình!

Nói cái gì lạnh lùng, độc ác, dối trá, ti tiện? Tiêu Viễn Phong, Trác Lăng Vân! Các ngươi có thúc ngựa cũng chẳng theo kịp ta!

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Art Tiểu Lâu

Từ trái qua phải: Cửu Ca, Khinh Trần, Tiểu Dung, Kính Tiết 


Dung Khiêm


An Vô Kỵ


A Hán


Họ Địch còn Địch nào thì ứ biết


Lư Đông Ly, Phong Kính Tiết





Địch Nhất


Địch Thất


Yến Lẫm


Tiểu Dung cùng Yến Lẫm


Trương Mẫn Hân (à xin lỗi em mê trai quá nên hình chị cop hơi bị ít) +_+



Triệu Vong Trần



Tần Húc Phi (ôi bạn oai quá)



Lại là anh Tần


Vâng anh Phương đây


Phương đã become fox =))

Phương và Tần


Kính Tiết & Khinh Trần


Tứ đại tài tử
Kính Tiết - Khinh Trần - Tiểu Dung - A Hán

TLTT Q6 Chương 5

Chương 5: Binh Suất Chi Gian

Tiêu Hiểu Nguyệt bị giải đến, Lăng Phương vẫn không vui vẻ gì. Hảo nam nhi, máu nhuộm chiến trường. Ra sa trường phá địch, được gọi là anh dũng, được gọi là hạnh phúc! Đến chỗ này la la hét hét, chỉ huy tróc nã một cô gái yếu đuối, không gọi là mất thể diện thì còn là gì nữa!

Việc bất nghĩa này, Trác đại tướng quân không tự làm, tự khắc sẽ đẩy lên người Trác Tử Vân thôi. Trác Tử Vân đương nhiên ngàn vạn lần không muốn, sớm đã bắt chước cá chạch, tùy cơ địa mà trốn thật xa. Vì vậy, cái kẻ thuộc hạ thân tín của đại tướng quân này, bụng làm dạ chịu. Không chịu được cứ không chịu, không muốn cứ không muốn, cái việc miễn cưỡng này hắn lại không thể thoái thác được, đành phải kiên trì tới cùng.

Bất quá, đối với cái người thần bí tự xưng là quen biết cũ của hắn, hắn thật ra có chút tò mò. Ngồi ở giữa nha môn Vĩnh Yên phủ, lòng dạ ngứa ngáy từ lúc tiểu binh chạy tới báo tin và hỏi đó là hạng người nào, nhưng tên tiểu binh gì cũng nói không rõ. Hả, đôi mắt hắn mở to, ngũ quan đều tụ lại. Còn gì nữa? Hả, một con ngựa gầy, người đầy bụi, hình như do bị đuổi theo một chặng đường dài.

Lăng Phương đã sớm nản lòng, ngoài cửa bỗng có người đến báo, Cao Đào bọn họ đã đến. Lăng Phương vui mừng, trước hết không thể đối xử thất lễ với Tiêu tiểu thư, bèn truyền lệnh đưa khách mời nghênh đón tại sảnh chính, sau đó bản thân cũng vội vàng theo nội đường vào sảnh chính.

Hắn cũng không bảo giáo úy thông truyền lệnh xuống, mà tự mình lẳng lặng đi vào.

Đại sảnh hai bên đầy binh lính thị vệ, ai nấy đều như đụng phải đại địch, tay nắm chặt đao, vẻ mặt nghiêm nghị.

Giữa đại sảnh, Tiêu Hiểu Nguyệt mặt đầy giận dữ, một thiếu niên gầy guộc xa lạ thần sắc kinh hoảng, đứng kề bên một nam tử vóc dáng to lớn. Ngoài ra vị nam tử này đưa lưng về phía hắn, Cao Đào thấp giọng nói gì đó. Lăng Phương chỉ nhìn thấy bóng một thân ngọc to lớn, cảm thấy trong đầu có tiếng ong ong, dù trừng to hai mắt, cũng như đui mù.

Quần áo đã không còn nhận ra màu sắc vốn có của một chiếc áo dài thông thường, bóng dáng quen thuộc đến mức khiến hắn không thể nào quên.

Tim hắn lồng lộn, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhiệt huyết sôi sục khắp người như muốn hướng về phía đầu mà vọt ra, hai gò má hắn khô nóng, có chút hoa mắt, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa thì đứng không vững.

Hắn, có ngàn ngàn vạn vạn nhiệt huyết nam nhi như người ấy, từng tràn đầy sùng bái và tôn kính, ngửa mặt trông lên một thân ảnh. Tư thế oai hùng của người ấy chỉ trong tíc tắc mà đã khắc sâu trong trí nhớ, máu thịt của bọn hắn, rõ rệt cứ như cho tới tận bây giờ cũng chưa từng rời khỏi.

Thời thế đổi thay. Người, đã chết rồi......

Người trước mặt, không kỵ mã, không mũ không giáp, tóc rối bù, quần áo chẳng sạch sẽ. Nhưng, cái bóng hình ấy, lại khiến lòng hắn nhớ lại, ngàn lần vạn lần bóng dáng tư thái của người nọ, tất cả đều như tươi mới lại, sống lại mà dâng trào.

Hai chữ cứ như vậy trào đến cổ họng lại không thốt lên tiếng.

Vì quá tôn kính, cũng vì quá hy vọng, hắn mở miệng, lại nói không nên lời, mơ hồ sợ thứ thanh âm của chính mình gây kinh hãi mà tiêu tan ảo ảnh này.

Cứ thế, cố gắng không đỏ mặt, mắt mở to, ở nơi này mặt nghiêm lại, nhìn thấy người nọ, mỉm cười, xoay người.

Xoay người một cái, tựa đã ngàn năm.

Động tác thong dong, miệng cười nhàn nhạt.

Lý trí như bụi bay khói diệt, nghĩ không thông trước mắt hắn phải chăng là một người đã chết.

Kêu lên hai chữ Phương hầu, Lăng Phương cúi đầu, quỳ gối. Cũng như bao năm qua, thời điểm hắn còn là binh lính, hắn hướng về phía nguyên soái của hắn, hành đại lễ.

Tất cả, tất cả, chẳng qua đều là bản năng của cơ thể.

----------------------

Phương Khinh Trần bị đám người của Cao Đào tiền hô hậu ủng, tôn kính áp giải đến đại sảnh.

Tiêu Hiểu Nguyệt phẫn nộ, Triệu Vong Trần sợ hãi, còn người nọ lại đến là ôn hòa, thong dong.

Trên đường đi, cùng Cao Đào mạn đàm, tán gẫu, dù có tiến vào Vĩnh Yên thành, vào chỗ bốn phía quân đội đóng giữ vô số, cảnh tàn sát khốc liệt nơi đại sảnh phủ nha, thần thái của người này, vẫn nhàn nhã y như thế.

Nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ, người liền mỉm cười xoay người lại, phía đối diện Lăng Phương đột nhiên vẻ mặt thất kinh.

Người nọ không nhịn được cười, trong lúc cười, người đã theo đại sảnh chỗ cửa chính, vụt tới trước mặt Lăng Phương mới từ nội sảnh đi ra.

Người ở trong phòng, chỉ nghe gió mạnh cuốn qua, thấy hoa mắt, cái người lai lịch không rõ kia, đã tới bên cạnh tướng quân từ hồi nào rồi.

Những thân binh khắp phòng kia, phản ứng chậm chạp, còn đang ngạc nhiên há hốc, còn một nửa phản ứng lanh lẹ đã rút đao khỏi vỏ. Cao Đào cũng kinh hoảng hét to. Mẹ ơi, thân thủ này, tên này ngàn vạn lần có khả năng là thích khách......

Một ý nghĩ thoáng qua, mồ hôi vã ra như mưa, Cao Đào ân hận mình quá lỗ mãng. Nếu như tướng quân có gì không hay xảy ra...

Cả phòng có tiếng gươm đao tuốt khỏi vỏ, phía sau ánh sáng sắc lẻm, trăm ngàn lưỡi dao sắc bén, từ từ dồn tới. Phương Khinh Trần cũng không quay đầu lại, bản thân vẫn mỉm cười đứng yên, gió mạnh vút qua nhanh, miễn cưỡng.

Hai chữ Phương kêu đến miệng liền bị nén xuống, tay áo người phất nhẹ, đỡ lên, không cho hắn quỳ xuống.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, người này vui vẻ nói: "Nhiều năm không gặp, tướng quân vẫn khỏe chứ."

Lăng Phương sững sờ quan sát nhìn người này một hồi, mới chậm rãi hiểu ra đôi chút, đáp lại một tiếng: "Vẫn khỏe, tôi vẫn khỏe, tôi... Ngài..."

Trong lòng hắn hoảng loạn, nhưng cũng đã hiểu được, mình ban nãy trước mặt mọi người mà kêu gào thì có phần không ổn. Bỗng nhiên đối mặt với người chết đi sống lại, Phương hầu kính ngưỡng vô hạn, chân tay hắn làm sao không luống cuống, làm sao không khỏi khó xử?

Hắn trong lúc này u mê không biết làm sao, có người nãy giờ nhẫn nại đã lâu, thấy hắn xuất hiện, rốt cuộc đã phát tác.

Tiêu Hiểu Nguyệt xông đến, quát to: "Các ngươi giam A Hổ ở chỗ nào?!"

Lúc này Lăng Phương đầu óc căn bản đã đi đâu, làm sao mà để ý được Tiêu Đại tiểu thư đang quát hỏi cái gì. Ngược lại Phương Khinh Trần mỉm cười phụ họa hỏi theo: "Người nhốt ở đâu?"

Lăng Phương ngơ ngẩn đáp: "Ở địa lao sau vườn."

Bị Tiêu Hiểu Nguyệt chen vào, ánh mắt của hắn cuối cùng đã ngước sang hướng bên cạnh, bỗng nhiên thấy thân binh khắp sảnh, đều đang vung đao múa kiếm. Có thể nếu không phải lo lắng cho "con tin" là hắn đây, hẳn đã xông lên muốn đâm lên người Phương Khinh Trần mấy trăm cái lỗ thủng xuyên thấu rồi, túng quá.

"Hỗn láo, mấy tên hỗn láo các ngươi làm gì đó? Đều lui xuống cho ta! Vị này chính là... Vị này là... "

Phải gọi người trước mắt như thế nào đây?

"Tiêu tướng quân và ta đều là quen biết cũ, có thể nào nể mặt ta, trước tiên thả người ra, đặng an lòng Tiêu tiểu thư."

Lăng Phương lập tức phất tay, vội vàng quát: "Đúng, quen biết cũ, đều là quen biết cũ. Các ngươi nhanh thả người kia ra mau!"

Mọi người ở đây đều nhìn ra vẻ mặt bất thường của Lăng tướng quân. Quen biết cũ, Trác Tướng quân và Tiêu Tướng quân trước kia còn là quen biết cũ chứ! Hiện tại đang muốn đánh nhau à! Lăng tướng quân mất trí rồi? Nhưng mà, nhìn hắn cũng không có vẻ bị uy hiếp, quân lệnh to như trời, không ai dám vi phạm. Tức thì đã có người tuân lệnh mà đi.

Ôi, cấp trên này, người hồ đồ, làm việc hồ đồ, thì cứ để cấp trên tự mình giải quyết đi thôi.

Phương Khinh Trần quay sang Tiêu Hiểu Nguyệt nói: "Tiêu tiểu thư, ta và Tiêu Tướng quân, Trác Tướng quân, đều có chút tình bạn cũ, tiểu thư xin hãy rộng lòng, tạm ở lại mấy ngày, chắc là ta có khả năng khuyên được Trác Tướng quân hồi tâm chuyển ý, miễn động can qua (*chiến tranh*) cũng không chừng."

Lăng Phương đương nhiên sẽ không phản đối, trên thực tế, cho dù Phương Khinh Trần ngay đây muốn thả Tiêu Hiểu Nguyệt và A Hổ đi, hắn cũng chẳng thể nói một chữ "không" được. Lúc này Phương Khinh Trần cứ thế an bài, nhưng cũng nhờ đó mà hắn đang trong tình trạng quẫn bách được giải thoát, vội hỏi: "Nói rất phải, tiểu thư xin mời vui lòng ở tạm mấy ngày, trong phủ trên dưới, nhất định xem tiểu thư là khách quý, không dám có tí vô lễ, mạo phạm."

Tiêu Hiểu Nguyệt cũng đã có thể bình tĩnh trở lại, gật đầu.

Chuyện cho tới lúc này, cho dù là kẻ lỗ mãng như Tiêu Hiểu Nguyệt, giờ đây cũng hiểu được, vị Phương công tử này nhất định không phải người thường. Tuy nói là vậy nhưng cũng không dám buông xuôi tự ôm hy vọng quá nhiều, nhưng trước hoàn cảnh hiện giờ, dù sao so với bị dây thừng trói chặt làm tù nhân được đối đãi tốt, có đạo lý nào mà kẻ sắp bị đưa lên bệ lại ra vẻ cứng rắn không hạ mình chứ.

Cho dù trong lòng thấp thỏm, đối mặt nụ cười ân cần của Phương Khinh Trần, đối đãi ôn hòa một thước như thế, nàng rốt cuộc cũng phải thu người lại , không hề có hành động hay ngôn ngữ thiếu chừng mực, ngoan ngoãn gật đầu.

Phương Khinh Trần lại mỉm cười nói: "Lăng tướng quân, ta và ngươi nhiều năm không gặp, thật có nhiều chuyện biệt ly phải nói, sợ là......"

"Phải phải phải, đúng đúng đúng, chúng ta nên lấy rượu chung vui, chuyện trò thâu đêm..." Lăng Phương liền đáp không ngớt, hận không thể ngay lập tức đá bay mấy kẻ vô can, đóng cửa lại tự mình đối diện với Phương hầu của hắn.

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

Vui cùng Pili

Vui vui nên lết về

Ô 1: Phù, đã xong!
        Đi nghỉ~
Ô 2: Bạn tốt à, ta tới giúp ngươi đây~
Ô 3: Bày đặt ta tới !!
Ô 4: Sự kiện Ỷ La Sinh trúng độc...


Pic này nhiều chữ ko biết >_<

Ô 1: Giết giết giết
Ô 2: không được [cái gì đó...]
       Bằng hữu ơi, mọi người đâu cả rồi?
Ô 3: Chút xíu nữa là đuổi kịp rồi
Ô 4: Đuổi kịp cũng phải quyết đấu cái đã

 
Lão Cẩu đi shopping xách mất bé Bạch ra tính tiền, em Kỳ Hành ở lại cô đơn khóc ròng =))))

Pic này bạn ở ô là con của bạn ở ô phải (Lão cẩu)
Đại loại nội dung khung tranh bạn lão Cẩu bảo cái mớ đầu ở trên của em Ý Kỳ Hành chủ yếu để ổng nhìn cao hơn =))))


Nhất Lưu Y bị kỳ thị =))))) 
Trong lòng em đang gào thét nhớ mặt mấy người nghe chưa =))))) *gào thay em*


Ước gì T_T


Còn tiếp, update sau...

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

[Vietsub][Cut] Bạch Y Cô Tửu phục sinh - Ý Kỳ Hành say rượu

Bạch Y Cô Tửu phục sinh - Ý Kỳ Hành say rượu

Phích lịch Kinh Hồng Chi Đao Kiếm Xuân Thu chương thứ 18

Một trong những scene khiến ta điên loạn gào rú nhất =))))). Bé Bạch vừa come back đã chơi màn bẹt xin mất máu.

Hài nhất là thằng Ngân Hà Cức gì gì đó, chỗ hai bé đang tâm sự nhào vào gây hấn, phá rối để bé Bạch đánh cho cong đuôi lên bỏ chạy còn phán câu xanh rờn để lấy lại thể diện.

Hai bé cute quá :)

Ta đã phải down toàn bộ nguyên ep 18 hd những hơn 600mb để cắt đoạn cut này vì ko ai cắt cho hic, cơ mà bị dính 2 cái chữ bên phải nên là... ko tìm đc bản nào ko có chữ ấy T_T

Có 1 nhẫm lẫn rất tai hại là tên của Bạch Y Cô Tửu là Khỉ La Sinh thì chuẩn hơn Ỷ vì chữ 绮 phiên âm hán việt là 2 từ Ỷ và Khỉ nghe từ Ỷ quen rồi nên đâm ra họ Khỉ này ta thấy dị dị nhất là việc làm ta liên tưởng đến Songoku, amen mặc dù chữ Khỉ nó đẹp đẽ ra sao đọc sang tiếng việt dễ tưởng Khỉ = Hầu :)), 1 sơ sót thật là dã man tàn canh. Các chiến hữu nào lỡ xem những đoạn sub của ta rồi, coi như hiểu vậy đi nhé +_+. Thật sự không rành các họ tên tiếng hoa lắm cho nên đã gây ra 1 sai sót nghiêm trọng như thế đối với tên pé. Không lẽ bi giờ ta gỡ xuống encode hết lại -__-

Ợ vừa đọc bài phân tích tên họ từ chữ Hán thì bài ấy bảo từ 绮 vẫn được quen đọc là Ỷ, thôi kệ, ta thấy chữ Ỷ quen tai hơn...

Ta học tiếng bông rất là sơ sài, cúp lên cúp xuống đã vậy đăng ký 3 tháng học đúng 1 tháng xong là chạy làng luôn, chủ yếu toàn mày mò bằng từ điển, hiểu biết hán việt cực kỳ nông cạn. Chắc chắn ko thể nào dịch chuẩn 100% được, ta đã cố gắng hết sức, cho nên ai mà thấy ta sai đừng có ngồi cười ta mà lên tiếng cho ta biết sai chỗ nào đặng sửa nhá. đa ta đa tạ...